Nàng mang theo một bó hoa chuông và một số vật dụng linh tinh khác, tất cả đều là thứ mà Tần Thi Nhu yêu thích khi còn sống. Dung Nhân nán lại trước bia mộ và bức chân dung của cô một lúc lâu, dọn sạch cỏ dại và lá rụng xung quanh mộ, cùng với một ít tiền giấy chưa cháy từ đâu đó bay vào.
Chắc hẳn đã khá lâu rồi không có ai đến viếng, mộ của Tần Thi Nhu trống không, không một lễ vật. So với những ngôi mộ xung quanh, ngôi mộ của cô quá hoang vắng, cô đơn và ảm đạm, hệt như khi cô còn sống, dù có bạn bè ở khắp mọi nơi, cô vẫn thường cảm thấy cô đơn.
Cuối cùng, nàng cũng lên tiếng. Dung Nhân phủi những cành cây khô héo trên bia mộ, nhẹ nhàng lau chùi từng chút. Tần Thi Nhu trong ảnh vẫn y như trí nhớ, chỉ khác là Dung Nhân giờ đã lớn tuổi hơn cô. Nàng không thể thoát khỏi vòng tuần hoàn tự nhiên của thời gian, năm tháng đã trôi qua, nàng không thể mãi mãi bất biến.
Sau khi hoàn thành, Dung Nhân dừng lại, rồi nói: "Xin lỗi, đến bây giờ em mới xuất hiện."
Tiếc là người trong ảnh không thể đáp lại dù chỉ một lời, sẽ không có ai trả lời.
Trong lễ Thanh Minh, nghĩa trang nồng nặc mùi hương trầm, người đến đông hơn thường lệ. Bãi đậu xe đã chật kín từ sáng sớm, những người đến muộn phải đỗ xe hai bên đường núi.
Xa xa, Ôn Như Ngọc kiên nhẫn chờ đợi, dựa vào cửa xe. Từ góc độ này, cô có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-xuan-den-muon-thao-tuu-dich-khieu-hoa-tu/2968890/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.