Phần 33
Tôi kéo tay em trở vào giường thu dọn một số thứ xong đi ra bãi lấy xe … ra đến cổng tự nhiên em nhảy lên giành ngồi cầm lái
– Để em chạy xe cho
– Gì sao tự nhiên giành chạy xe
– Anh còn đau mà
– Không sao chạy được
– Hoy được cũng hổng cho chạy đâu anh chỉ đường đi cho em chạy hen
– Ờ ờ cũng được
Để đồ lên trước xe tôi leo lên ngồi sau lưng ôm siết lấy bụng em xoa nhè nhẹ … Cảm giác này làm tôi nhớ lại những ngày tôi bị thương … đó là những lần đầu tiên em và tôi gần gũi nhau … giờ khác lúc đó ở một điểm đó là tôi không còn ngồi im cách xa em nửa mà đang ôm rất chặt lấy em nè.
– Hihi làm gì dzạ
– Làm gì là làm gì
– Ôm thui còn xoa xoa chi … để yên em chạy xe coi
– Thì chạy đi ai làm gì đâu
– Mệt anh ghê giờ đi đường nào nè
– Uhm em chạy qua nhà thằng Hảo gửi đồ cái rồi mình ra biển
– Dạ!
Gửi đồ đạc vào nhà, trả lời vài câu chào hỏi với mẹ thằng Hảo xong tôi leo lên xe cùng em chạy ra biển. Đường quê buổi sáng nắng nhẹ vẫn hy vọng biến hôm nay sẽ hiền hòa chứ mùa này vẫn còn là mùa bão gió cũng lớn … có lẽ sẽ khó tìm được biển bình yên vào những ngày này. Từ thị trấn ra đến biển cũng không xa lắm khoảng gần 30 km thôi nhưng tôi không thích ghé khu du lịch tí nào vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/den-dang-khong-duong/1909223/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.