Một câu nói của Lâm Cảnh Nguyệt khiến cho không khí trong phòng nhất thời lạnh như băng. Hà Tử Nghiệp che giấu bàn tay dưới bàn đã nắm thành quyền, gân xanh nhô ra có chút co giật, biểu hiện tâm tình giận dữ của chủ nhân.
“Tôi nói không cho đi, cô đi ra ngoài cho tôi!” Hà Tử Nghiệp ra lệnh vang dội, trực tiếp phất tay đem toàn bộ tài liệu trên bàn hất ngã, anh duỗi ngón tay ra cửa, nhìn Lâm Cảnh Nguyệt gầm thét.
Lời vừa ra khỏi miệng mới phát giác không đúng, anh vì sao lại phát hỏa lớn với cô như vậy ? Anh có tỉnh táo không ? lý trí đâu? Nhưng trong lòng lại không hiểu vì sao lại có cảm giác nguy cơ hình như cảnh tượng trước mắt thật quen thuộc, cũng là cô đang đứng trước mặt anh, bộ dáng đáng yêu, trong mắt ngập tràn ý cười, nhưng nụ cười cũng không phải giành cho anh!
Lâm Cảnh Nguyệt xanh mặt, liếc một cái, cô cắn môi thật chặt mắt cũng đỏ lên, nhìn Hà Tử Nghiệp thật sâu, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng làm việc.
“Tử Nghiệp, anh đang làm cái gì vậy?” Hàn Mộ Vân cau mày nhìn Lâm Cảnh Nguyệt rời khỏi, có chút không đành lòng. Giọng điệu nghiêm nghị như vậy đừng nói là một cô gái nhỏ, chính hắn một đấng mày râu còn cảm thấy chói tai.
“Chuyện không liên quan đến anh!” Hà Tử Nghiệp phiền não đốt một điếu thuốc, hung hăng rít một hơi mới hòa hoãn giọng nói: “Đi Glan đi!”
Lần đầu tiên nhìn thấy một Hà Tử Nghiệp nóng nảy như vậy, ánh mắt Hàn Mộ Vân có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/den-luot-em-yeu-anh/2326060/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.