Ngày thứ hai, Lâm Cảnh Nguyệt chết sống phải về thành phố A, cho dù Hà Tử Nghiệp nói hết nước miếng, thậm chí ngay cả loại lời thế “Anh tuyệt đối không đụng đến một sợi tóc của em” cũng nói hết ra, thật không có cảm giác an toàn mà, cô vẫn cho anh là kiểu người bình tĩnh kiêu ngạo, nhưng ai biết, lột da ra mới hiểu anh chính là một con sói đói khổng lồ.
Lâm Cảnh Nguyệt đem vật dụng thu dọn tốt trong túi hành lý, ngồi trên giường suy nghĩ nên về như thế nào, hiện tại mua vé máy bay thì không còn kịp rồi, như vậy vé xe lửa có được không? Cô đứng dậy đi đến trước máy vi tính, lên website kiểm tra một lúc, thật may, vẫn còn vài vé ghế mềm, cô không suy nghĩ liền đăng ký mua, nhưng mà, Hà Tử Nghiệp có muốn trở về hay không? Cô quay đầu nhìn về phía Hà Tử Nghiệp đang nằm trên giường: “Anh có trở về không?”
Hà Tử Nghiệp vẫn đang giận dỗi, cúi đầu không quan tâm đến cô. Anh ngay lúc ở thành phố A đã bắt đầu lên kế hoạch, thật vất vả mới đem người lừa gạt đến thành phố D, thiết nghĩ dù thế nào cũng phải đem gạo sống nấu thành cơm, từ đó vững vàng trói thư ký nhỏ bên người, nhưng đừng nói cơm chín, ngay cả nước cơm anh còn không húp được một chút, cô nhóc này cơ bản không cho anh cơ hội gần gũi!
Anh thương tâm buồn bực, rõ ràng bọn họ đã xác định quan hệ, tại sao chỉ cho anh kéo tay, hôn cái miệng nhỏ ? Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/den-luot-em-yeu-anh/2326067/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.