Hà Tử Nghiệp gần đây rất bận, cực kỳ bận! Ngay cả chủ nhật cũng không có thời gian với cô, việc này cũng không tính là gì, ngay cả hẹn hò với cô cũng tới trễ! Lâm Cảnh Nguyệt mân môi, thật muốn giận dỗi bỏ về, làm gì có chuyện đàn ông lại bắt phụ nữ đứng chờ chứ! Cô đã ngồi ở bàn ăn đợi hơn một tiếng đồng hồ, ánh mắt người phục vụ nhìn cô cũng trở nên kỳ quái, người kia vẫn chưa đến! Cô thật không biết công ty dạo này lại có công việc gì khiến cho anh có thể bận rộn đến như vậy!
Ngay tại thời điểm Lâm Cảnh Nguyệt sắp muốn bùng nổ, Hà Tử Nghiệp đã tới, trong đôi mắt mang theo sự áy náy: “Thật xin lỗi Cảnh Nguyệt, lại để cho em đợi rồi!” Hừ, Lâm Cảnh Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh, mấy ngày nay anh cũng đã nói rất thuận miệng ba chữ thật xin lỗi rồi, còn đâu bóng dáng của người chưa từng biết nói đến xin lỗi là gì của ngày xưa nữa chứ? Không phải cô đa nghi, nhưng hành động gần đây của anh thật sự là quá kỳ lạ!
“Anh cuối cùng là đang bận rộn việc gì?” cô không nhịn được hỏi ra thành lời, cô có một tật xấu, lúc muốn biết chuyện gì, cho dù như thế nào cũng phải biết cho được, nếu không trong lòng sẽ rất khó chịu.
“Không có…” Lời còn sót lại muốn nói ra miệng đã bị cô nhóc tức giận trợn mắt nhìn lại, Hà Tử Nghiệp cong cong khóe môi, ngồi xuống bên cạnh cô: “Thật không có gì, cũng sắp cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/den-luot-em-yeu-anh/2326087/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.