Ngày thứ hai, Hà Tử Nghiệp quả nhiên đem khẩu hiệu “công ty của mình” thực hiện quán triệt, buổi sáng gọi vài cuộc điện thoại, giao phó đôi câu liền tiếp tục ôm Lâm Cảnh Nguyệt ngủ thẳng tới trưa. Hôm nay Lâm Cảnh Nguyệt thật sự là quá mệt rồi, đến trưa vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Hà Tử Nghiệp đành phải đem vợ con nhà mình lay tỉnh: “Cảnh Nguyệt, Cảnh Nguyệt, dậy thôi.” Bọn họ hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm.
“Ưhm …mấy giờ rồi?” Lâm Cảnh Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, đầu ở trên gối mềm cọ xát mấy cái hỏi.
“Hơn 11 giờ, mau dậy đi, anh dẫn em đi ăn cơm.” Hà Tử Nghiệp vỗ vỗ gương mặt cô, lấy áo khoát được cho cô.
“11 giờ?” Lâm Cảnh Nguyệt bị kinh sợ nhảy cẫn lên, hôm nay bọn họ trốn việc rồi hả? “Công ty bên kia…”
“Ngày mai lại đi! Em mặc áo quần nhanh lên theo anh đi ra ngoài.” Hà Tử Nghiệp giúp cô sửa lại mái tóc rối bù vì ngủ, sau đó mới đứng lên kéo tử áo quần ra, lựa bộ đồ màu xanh dương lần trước mua mặc vào người.
“không muốn đi ăn đâu.” Lâm Cảnh Nguyệt dụi dụi con mắt, ngáp một cái, cô còn muốn ngủ lắm, “Mình nấu cơm ở nhà đi, bên ngoài quá lạnh rồi, em không muốn ra ngoài.”
Hà Tử Nghiệp đang mặc quần áo, dừng tay lại, nheo lông mày nhìn về phía Lâm Cảnh Nguyệt: “Em có phải đã quên cái gì hay không?”
Hả? cô có quên cái gì không? Lâm Cảnh Nguyệt gãi gãi đầu, hình như là không có mà! cô ngẩng đầu nghi ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/den-luot-em-yeu-anh/2326103/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.