CHƯƠNG 59: TÔI YÊU AI?
"Em có còn yêu anh nữa không?"
Chẳng lẽ phải thật sự mất đi mới biết quý trọng sao? Thân thể em đi tới tình trạng ngày hôm nay, là do một tay tôi tạo ra hết. Bàn tay run rẩy xoa lên hai gò má khô gầy, đối với tôi, hận thù đã không còn, chỉ còn lại một mảnh ái tình dang dở.
"Mặt trời lặn, mà đêm buông xuống, đó là lúc tình yêu gõ cửa trái tim anh.
Ngày đó, trái tim anh thoáng run lên vì em, nhanh hơn cả những bước anh đi. Và cho tới hôm nay, anh cũng sẽ chọn đi tới bên em.
Khóc, cười, rồi lại khóc. Trong nỗi cô đơn dăng dẳng này, anh ngồi nhớ nhung em, lặng nhìn bóng em trên chiếc giường bệnh đó.
Nước mắt anh rơi rất nhiều, cứ như những giọt lệ ấy có thể xóa nhòa hình bóng em.
Đôi mắt anh vô định nhìn em, nhìn mọi thứ thuộc về em. Anh bất giác mỉm cười khi nhớ lại hình dáng em ngày đầu chúng ta gặp nhau.
Và những đêm lạnh, anh giật mình tỉnh lại và chợt nhận ra, đó chỉ là những ảo giác hoang đường. Chẳng biết từ bao giờ, lệ đã rơi nhòa mắt anh.
Anh biết, số phận không cho phép chúng ta bên nhau. Có lúc anh đã muốn từ bỏ, nhưng càng từ bỏ, tình yêu lại càng đậm sâu.
Trái tim anh lạnh ngắt khi nhớ tới khoảnh khắc chia lìa, và anh không có cách nào để quên được em.
Cuộc đời vô định của chúng ta bao giờ mới được tĩnh lặng?
Em - người đàn ông đã bước vào cuộc đời tơi tả của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/den-va-trang/922477/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.