CHƯƠNG 42: NGƯỜI CHA VĨ ĐẠI
Trong tình thế này, Mục Nhất Dương nên khóc hay nên cười đây?
Cao Minh - người yêu cậu đã sống lại. Thế nhưng sư phụ cậu - Huỳnh Đức Duẩn cũng ra đi mãi mãi. Ông ấy cũng giống như người thân của cậu. Có người con nào lại không đau buồn khi mất đi cha mẹ.
Trò chơi sinh mạng này thật nghiệt ngã, rốt cuộc, cậu chỉ được lựa chọn một người.
Nước mắt rơi.
Lăn nhẹ trên má.
Rơi xuống cằm.
Rời khỏi khuôn mặt.
Hòa vào lòng đất mẹ.
Cảm xúc cứ như bị ngưng trào.
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
_Mãn Giác_
Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa nở
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu, già đến rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua – sân trước – một cành mai.
(Dịch)
Cái gì rồi cũng trở về với cát bụi, quy luật cuộc sống thẳng thừng, khắc nghiệt, những bông hoa cứ tuần hoàn mà thay sắc, những đám mây vẫn thế lững lờ trôi, dòng sông lặng lẽ chảy. Ngay cả những kiếp người cũng không thể thoát ra khỏi vòng tròn của thời gian, vòng quay của tạo hóa.
Biết là sẽ chết, nhưng ta vẫn cứ gắng gượng...
Biết là không có kết quả tốt, tại sao ta vẫn tiếp tục?
Vì sao ta vẫn tiến về phía trước, mặc cho đó là những bước đi trên cát?
Đơn giản - vì cái giá trị đằng sau nó - là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/den-va-trang/922503/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.