Lúc nhận được điện thoại, Kình Phong đang tham gia huấn luyện thêm với đội trong nhà thi đấu.
Trùng hợp là đang được nghỉ giữa giờ, chuông vừa reo, hơn nửa đồng đội đều nghe thấy, bèn nháo nhào trêu ghẹo: “Thứ Bảy mà còn có người tìm, bạn gái à?”
Tiếng chuông chuyên dụng của phòng 319, Kình Phong không cần nhìn màn hình đã trả lời: “Bạn cùng phòng thôi.”
Vừa thấy cái tên nhảy nhót hiển thị trên cuộc gọi đến, anh cũng hơi ngạc nhiên. Vì anh và cậu chủ Diệp rất hiếm khi liên lạc qua điện thoại, tất nhiên cũng chẳng nói được mấy câu có nghĩa trên wechat.
Đi sang một bên sân, khẽ giọng bắt máy: “Alo.”
“Kình Phong, cậu đang làm gì vậy?”
“Đang huấn luyện trong sân.” Kình Phong lấy khăn lau mồ hôi, thở dốc: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Ừm…” Diệp Luân ngập ngừng: “Chỗ tôi có chút vấn đề muốn nhờ cậu giúp, có rảnh không?”
Kình Phong chẳng hề nghĩ ngợi đã dứt khoát: “Được.”
Anh đồng ý nhanh như thế khiến Diệp Luân rất bất ngờ, bật cười nói: “Cậu chưa hỏi tôi muốn nhờ cậu giúp gì đã dám đồng ý à.”
Nhìn xem, cái gọi là chiếm hời còn khoe mẽ…
Kình Phong nhướng mày, lập tức trở mặt: “Vậy tôi đổi ý rồi.”
“Mơ đi.” Diệp Luân bên kia cười: “Đã lên thuyền giặc thì đừng mơ xuống được nhé.”
Nói chuyện qua điện thoại không rõ ràng, chỉ tóm tắt ngắn gọn.
Vừa nghe phải làm người mẫu, Kình Phong không chắc lắm: “Tôi chưa từng làm việc ngành này.”
“Không sao.” Diệp Luân rộng lượng cực kỳ: “Cứ thử xem, không có tài bẩm sinh thì lấy vóc người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dep-qua-cung-nguy-hiem-sinh-vien-the-thao-can-can-than/2015179/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.