Các chàng trai trong phòng 319 đã có thói quen tốt đẹp nhờ sự dạy dỗ của Phương Vĩ, đó là trước khi có việc gì ra ngoài thì phải nói với đại ca một tiếng.
Đại ca ngủ rồi thì sao? Thì nhắn tin wechat.
Điện thoại của Kình Phong để chế độ im lặng, của Diệp Luân thì hết pin tự động tắt nguồn, phòng khách sạn yên tĩnh giúp họ thuận lợi ngủ thẳng đến khi tự tỉnh giấc.
Báo cáo và đi học thì sao?
Không cần phải lo, sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Phương Vĩ đã nhìn thấy tin nhắn của Kình Phong, lại thấy hai người họ không về phòng ngủ, bèn tự động cho rằng: ra ngoài chơi bời rồi.
Sinh viên mà, đi suốt đêm không về là chuyện rất đỗi bình thường, hoàn toàn không đáng để ngạc nhiên.
Nhắn tin trả lời Kình Phong, Phương Vĩ tự giác lấy báo cáo thí nghiệm của anh, nhắc nhở hai em trai còn lại đi học. May mà không bị giảng viên nào điểm danh.
Tuy Nhà Của Mèo ở con phố buôn bán nhưng do gần trường đại học nên khách hàng chủ yếu đều đang đi học, xung quanh cũng xem như yên tĩnh.
Hơn mười giờ sáng, Diệp Luân đã quậy suốt đêm mở mắt trước.
Cảm giác sau khi say không ổn chút nào, nửa phút đầu tiên, cậu cảm thấy đầu óc mình choáng váng lắm. Chờ một lúc sau, muốn ngồi dậy rồi mới phát hiện trên eo mình có vật nặng.
Diệp Luân ra sức chớp mắt, cố khiến mình tỉnh táo hơn, cúi đầu nhìn, thấy “vật nặng” đó là cánh tay của Kình Phong.
Đã ngủ chung giường hết một tuần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dep-qua-cung-nguy-hiem-sinh-vien-the-thao-can-can-than/2015181/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.