Từ một người phàm từng bị nói là không có tố chất, tu vi của Thường Phong đã tăng vèo vèo lên đến tận Nguyên Anh, mạnh hơn đại ca đi theo tiên nhân của hắn nhiều.
Ngạn Nha vẫn luôn hộ pháp cho hắn, lúc thấy hắn mở mắt ra còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi. Đã hơn nửa năm trôi qua, Ngạn Nha sốt ruột chết đi được.
Thực ra đối với người tu tiên mà nói thì chừng ấy thời gian là không lâu lắm, nhưng đối với đôi phu phu mới cưới thì đó là tận 6 tháng, tận 180 ngày, tận 2160 canh giờ.
Bỏ lỡ biết bao nhiêu thời gian tốt để song tu, quá ư là lãng phí!
Thường Phong thấy Ngạn Nha nhìn mình thì nở nụ cười, đưa tay ra ôm cậu. Ngạn Nha chui tọt vào lòng hắn, rầu rĩ nói: “Lâu như vậy, lỡ mất tuần trăng mật rồi.”
“Để bù đắp cho ngươi”, Thường Phong nói tiếp: “Lần này chúng ta đi ra ngoài chơi cho thật đã nhé.”
Chỉ một lời âu yếm ấy thôi là Ngạn Nha đã vui vẻ lại rồi.
So với tu vi của bản thân thì Thường Phong càng quan tâm tới việc Ngạn Nha đã uống máu như thế nào trong khoảng thời gian hắn nhập định này hơn.
Bởi vì không được đụng chạm hay quấy rầy tới người đang nhập định cho nên nhất định là máu Ngạn Nha uống không phải là của hắn.
Nhưng mà Thường Phong ích kỷ lắm, không cho phép đồ ăn khác tới đây tranh sủng đâu.
Cứ để một mình hắn hiến dâng là đủ rồi, hãy để người khác tự do hết đi!
Ngạn Nha cười tủm tỉm thuật lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/deu-la-do-an-ca-ay-ma/2178231/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.