Vầng trăng thẹn thùng nấp sau bóng mây, trong phòng vọng ra tiếng cười khiến người khác đỏ mặt tía tai.
"Tiểu tướng công, khoan cởi áo đã, đêm dài đằng đẵng, đừng nóng vội a."
Yến Thù đưa tay gõ mạnh ba lần lên cửa.
Thanh âm trong phòng đột nhiên im bặt, yên lặng thật lâu rồi từ sau cửa yếu ớt truyền đến một câu: "Ai đó?"
Yến Thù đứng trước gian phòng đóng chặt, lạnh nhạt nói: "Làm phiền rồi, xin gọi Lý Trường Thiên ra đây."
Trong phòng vọng ra giọng nói tức giận của một người khác: "Cái gì Lý Trường Thiên với Lý Đoản Thiên, ở đây không có người này, gõ nhầm phòng rồi, mau cút đi."
Yến Thù khựng lại.
Đây quả thật không phải giọng của Lý Trường Thiên.
Yến Thù suy đoán nửa ngày rồi quay người xuống lầu tìm chưởng quỹ.
-
Trong kho củi cũ nát, Lý Trường Thiên nằm trên đống cỏ khô, hai tay gối sau đầu, chân trái gập lại, đùi phải gác lên gối trái.
Kho củi bị gió đêm lọt vào, lạnh đến nỗi Lý Trường Thiên không ngủ được, đành phải nhìn chằm chằm lên lỗ hổng trên nóc.
Bỗng nhiên cửa tre kẽo kẹt vang lên, một người đến cạnh Lý Trường Thiên nhìn xuống hắn.
Lý Trường Thiên thấy người tới, có chút ngượng ngùng nhe răng cười.
Yến Thù nhàn nhạt hỏi: "Ngươi ở đây làm gì?"
"Ngắm trăng." Lý Trường Thiên cười nói, "Ngươi nhìn xem, tròn ghê."
Yến Thù nhìn theo ánh mắt Lý Trường Thiên, ngẩng đầu lên chỉ thấy trên nóc kho củi có một cái lỗ to bằng lu nước, để lọt ánh trăng lạnh lẽo.
"Ngươi đứng đó nhìn không thấy đâu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/deu-la-xuyen-viet-dua-vao-cai-gi-ta-thanh-pham-nhan/1664711/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.