Tôi bừng tỉnh, cả người đẫm mồ hôi, không rõ mình đang ở đâu, và hoàn toàn chắc chắn một vụ giết người nữa sắp xảy ra. Ở đâu đó cách chỗ này không xa, hắn đang tìm kiếm nạn nhân tiếp theo của mình, lượn lờ trong thành phố như một con cá mập quanh rặng san hô. Tôi cảm thấy chắc chắn đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng xé băng dính. Hắn đang ở ngoài kia, thỏa mãn Kẻ lữ hành Tối Tăm của hắn, và gã này đang nói với Kẻ lữ hành trong tôi. Trong giấc ngủ của mình, tôi đã song hành cùng hắn, như một con cá ép lởn vởn trong những vòng xoay lớn chậm rãi của hắn.
Tôi ngồi dậy trên cái giường nhỏ của mình, hất tấm chăn nhàu nhĩ ra. Cái đồng hồ cạnh bên đầu giường cho biết lúc này là ba giờ mười bốn phút. Bốn tiếng đồng hồ kể từ khi tôi lên giường ngủ, cảm thấy như thể suốt thời gian đó mình đã phải chạy bộ qua rừng rậm với một chiếc piano trên lưng. Người đầm đìa mồ hôi, cứng đờ, đần độn, không thể định hình được ý nghĩ nào ngoài niềm tin chắc chắn vụ giết người sắp xảy ra ngoài kia không có tôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đêm nay là một đêm không ngủ. Tôi bật đèn lên. Hai bàn tay nhớp nháp, run rẩy. Tôi dùng ga trải giường lau tay, nhưng vô ích. Tấm ga trải giường cũng ướt sũng. Tôi vùng dậy, lảo đảo đi vào phòng tắm để rửa tay. Tôi giơ hai bàn tay ra dưới dòng nước xối xả. Vòi nước tuôn ra một dòng suối ấm áp ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dexter-va-giac-mo-hac-am/2533405/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.