Ngày hôm sau, trưởng thôn gọi Ôn Tu tới hỏi chiều hôm qua ở nhà kho đã xảy ra chuyện gì. Từ lúc ác ma đến thôn bọn họ tới giờ hình như không định đi, mà cũng chẳng nói lý do, làm việc rất thần bí. Nhất là việc hắn đích thân gọi Ôn Tu vào nghĩ kiểu gì cũng thấy không thích hợp.
Ôn Tu trả lời y hệt như vậy, nhưng có vẻ trưởng thôn không quá tin tưởng nên cứ nhìn chằm chằm cậu không thôi.
Ôn Tu bị nhìn chằm chằm đến mức run rẩy, không nhịn được hỏi: "Trưởng thôn, có chuyện gì vậy ạ?"
"Cháu ngoan, ông hỏi cháu một câu nhé. Cháu có yêu thôn mình không?"
"Yêu chứ ạ."
"Cháu có thể hi sinh vì thôn hoặc vì ba mẹ cháu không?"
Ôn Tu không nghĩ ra phải hi sinh cái gì, nhưng nếu là vì ba mẹ nuôi thì cái gì cậu cũng bằng lòng làm: "Đương nhiên rồi."
"Tốt lắm, tốt lắm." Trưởng thôn vui mừng gật đầu nói: "Cháu về đi."
Ôn Tu không hiểu lắm, nhưng cậu cũng không để ý. Mặc dù trưởng thôn đã lớn tuổi nhưng ông đúng là một trưởng thôn có trách nhiệm. Tối qua cậu luôn nghĩ đến lời Bách Trần nói, lại nghĩ đến lời ba mẹ. Cậu không muốn ba mẹ nuôi lo lắng nhưng vẫn nhớ kỹ lời của Bách Trần, thế nên dù vẫn hơi sợ hắn nhưng nửa đêm cậu vẫn trốn ba mẹ đi tới nhà kho.
Lúc lén ra ngoài vẫn không quên mang thuốc trị thương và băng vải, bởi vì cậu nhớ hình như vết thương trên người Bách Trần là do mình gây ra. Hôm ấy cậu đi quá vội còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-bien-linh-gac-dan-duong/2169392/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.