Editor: Dương Minh Thư ________
Xe ngựa rốt cục cũng đi vào thành, ngoài cửa sổ ồn ào tiếng người, tiếng rao bán, âm thanh không dứt bên tai. Trong xe, hai người vẫn duy trì tư thế ban nảy, vật thô dài vẫn cắm vào bên trong của nàng. Lúc này đột nhiên xe ngựa dừng lại, dục bổng theo quán tính vọt vào hoa tâm
"Ưm..." Vừa mới ngừng khóc giờ nước mắt lại chảy xuống
"Thất ca, Thất ca..." Còn chưa dứt lời màn xe đã bị kéo ra. Tuân Du nhanh tay quơ lấy áo choàng bao bọc nàng lại, nàng khẩn trương đến mức xoắn chặt cự vật, làm hạ thân của hắn đau đớn như sắp đứt đoạn, chỉ đành nhẫn nhịn. Mà lúc này chân ngắn của Tuân Lạc gian nan leo lên xe, Tuân Du lạnh nhạt nhìn khối thịt mập tròn bò lên, một tay trong áo choàng vỗ nhẹ lưng nàng trấn an
Khó khăn lắm Tuân Lạc mới bò lên xe được, vỗ vỗ bả vai đi về phía trước, xe ngựa lại chậm rãi khởi hành. Chỉnh trang lại vạt áo phía trước rồi quay đầu kêu lên: "Thất ca...ách..." Thấy thái độ của người trước mặt, tiểu mập mạp có hơi mơ hồ.
"Hoàng tẩu của đệ vừa mới hồi kinh, bị cảm lạnh, nghỉ ngơi một lát, đệ đừng làm phiền." Hắn nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay nàng
"Ồ, thì ra thế, đệ nghe nói hôm nay hoàng tẩu hồi kinh thì muốn đến tìm tẩu ấy chơi. Thế nhưng tẩu lại bị bệnh, có mời ngự y chưa? Có nghiêm trọng không?" Tuân Lạc tràn đầy lo lắng, hai lông mày nhíu chặt muốn dính vào nhau
"Không sao, chỉ mệt mỏi nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-chau-oan-dau-giap/276279/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.