Editor: Dương Minh Thư ______
Hắn ôm nàng đặt trên đùi, cúi đầu nhìn nữ nhân ỉu xìu chôn trong ngực, cầm lấy tay trắng nõn đưa lên môi hôn nhẹ: "A Di, vẫn còn giận ta sao?"
"...Sao ta dám giận ngài, từ trước giờ ngài làm việc đều có lí do..." Nàng không nhìn hắn, đem đầu vùi vào cổ, âm thanh rầu rĩ chui vào tai Tuân Du
Trong lòng thở dài, biết lần này nàng rất khó dỗ: "A Di, chẳng lẽ nàng giận ta không để ý tới nàng? Không báo cho nàng biết trước? Hửm?" Hắn lên cao giọng làm nàng run rẩy, hắn quát nàng, nàng oán giận cắn vào cổ hắn, xong lại đau lòng nghĩ đến lời của Liễu Giang buộc miệng thốt ra "Điện hạ trọng thương mất tích!" Trong lòng cáu giận, càng nghĩ càng giận, nước mắt thi nhau rơi xuống, chôn ở cổ hắn không lên tiếng
Tuân Du cảm thấy cổ ướt át, trong lòng nhũn ra, ôm eo nàng vuốt ve: "A Di, ta chỉ là người bình thường khó tránh khỏi sơ sót, lần này đưa nàng về Biện Châu nàng còn không rõ sao?" Sao nàng lại không rõ, hắn không muốn nàng bị liên lụy, nàng cũng như thế không muốn liên lụy hắn. Nhưng làm sao nàng chỉ lo cho bản thân mình mà bỏ hắn một mình ở kinh thành, đã là phu thê thì phải cùng nhau đối mặt với hoạn nạn, hắn không nghĩ nếu hắn chết đi thì nàng sống một mình như thế nào? Nàng càng nghĩ càng sợ, vòng tay ôm chặt eo hắn, càng ôm càng chặt
"Ưm." Cổ họng phát ra tiếng rên nhỏ, nàng cuống quít ngẩng đầu nhìn hắn "Bị thương ở đâu? Đụng trúng rồi sao?" Nói xong lập tức đứng dậy, sợ mình làm đau hắn, hắn vội ôm eo nàng
"Không sao...chịu nhìn ta rồi à?" Hắn nâng cằm nàng khẽ cười
"Nhìn nàng khóc như con mèo nhỏ vậy." Nàng muốn giơ tay lau đi nhưng bị hắn chặn lại, đỡ gáy nàng rồi cúi người liếm đi hết nước mắt, cái lưỡi trơn trượt, làm trong lòng nàng nhũn ra.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.