Trên phố tấp nập người qua lại, mặt trời hoàng hôn như quả trứng muối đỏ rực lẳng lặng buông xuống sau những tòa nhà trọc chời, ánh nắng của nó chiếu xuyên qua từng khe lá mang chút hơi nóng của những ngày cuối hè.
Giữa ngã tư đường có người đứng đợi đèn, có người vội vội vàng vàng ăn nhẹ rồi vào làm tăng ca, cuộc sống ở thành phố bậc nhất đầy khổ cực, nếu không cố gắng chắc chắn sẽ bị xã hội này đào thải không thương tiếc.
Từ khi Dĩ An bước ra khỏi tòa nhà Phác thị, cô đã điên cuồng lao xe trên cao tốc không có một suy nghĩ nào trong đầu, cứ như thế mà chạy, như thể phía sau có một con quái vật đuổi theo cô và rồi vô thức Dĩ An lại lái xe đến đây.
Căn nhà của gia đình cô lúc trước tại khu biệt thự Kim Mãn.
Dù đã qua bảy năm nhưng khu biệt thự này vẫn đứng trong top khu vực đáng sống nhất của giới nhà giàu vì những tiện ích xung quanh.
Dĩ An mở cửa kính xe xuống, cô cứ ngồi thừ người ra nhìn căn nhà ấy
Bảy năm rồi...!
Bảy năm qua không lúc nào cô không muốn trở lại căn nhà này, nơi mà lưu lại tất cả những kỷ niệm đẹp nhất của thời thiếu niên, nơi mà nụ cười của cô không phải như bây giờ mà là một nụ cười thiên chân vô tà, nơi mà có cái gọi là tình thân, nơi mà dù cô biết bản thân mình làm sai đều sẽ có người đứng ra gánh vác tất cả thay cho cô.
Ánh tà dương lặn dần sau những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-giao-chi-tinh/538705/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.