Về đến nhà, vừa nhìn thấy cô, cha mẹ cô vội chạy ra hỏi:
- Con à, Dương Hoằng không làm khó con chứ?
- Ông ấy dám sao?
Dương Tử Mi nhếch mắt nói.
- Ông ấy trả con bao nhiêu tiền? Ba mươi triệu kia không phải con đem góp từ thiện hết chứ?
Ông nội cô sốt ruột hỏi.
Dương Tử Mi nhìn ông nội nói:
- Một xu con cũng không lấy. Họ có thể đem tiền làm từ thiện là phước của họ, còn không thì chắc chắn sẽ gặp họa.
Dương Bách nghe vậy tức giận giơ gậy lên mắng:
- Đúng là đồ ngốc mà, sao mà ngốc đến nỗi ngay cả tiền cũng không lấy vậy?
- Nội à, trên đời này không phải tiền của ai cũng lấy được đâu. Không phải tiền của mình nếu nhận lấy thì cũng chỉ chuốc lấy họa thôi.
- Cha, con bé nói đúng đó, tiền của nhà Dương Hoằng là tiền dơ bẩn, chúng ta không cần.
Nói xong, Dương Thanh quay sang vỗ nhẹ vào vai Dương Tử Mi nói tiếp:
- Cha ủng hộ con!
- Cám ơn cha. Con vào phòng tắm đây.
Bận rộn cả một ngày, thêm vào đó là do vẫn chưa quen với việc cơ thể thay đổi, không ngừng hút âm sát khí nên Dương Tử Mi cảm thấy có chút mệt mỏi. Giờ, cô chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
Vào phòng, sau khi đặt củ sâm quý giá lên bàn, nhớ lại tấm thẻ bài thấy được ở nhà Mẫn Cương, Dương Tử Mi bèn kéo hộc tủ và lấy tấm thẻ bài bằng gỗ đào của mình ra. Cô dùng kính lúp xem đi xem lại hình khắc trên đó, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/2181462/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.