Chương 51.
--- Không cần, chuyện này chỉ tôi mới có thể làm.
Nguyễn Ức nói bâng quơ nhẹ nhàng, ánh mắt dừng trên người Tiểu Vũ, rất lâu chưa từng rời đi.
Tiểu Vũ chính là đồ ngốc, nếu không phải trí nhớ không tốt, cũng không đến mức quên Chính Trực khi nhỏ đã không giống người thường.
Mấy ngày hôm trước làm chuyện kia, Nguyễn Ức nói gì, cô đều như bồ câu thì thầm mà thả bay.
Lúc này, cô còn đang nghĩ xem tối nên ăn gì cùng Nguyễn Ức: "Mai xuất viện, cậu muốn ăn gì không?"
Dạo này đều ăn cháo theo Nguyễn tổng, mặt cũng sắp tái rồi.
Nguyễn Ức không quá hứng thú với ăn uống, trước đây nếu Tiểu Vũ hỏi, cô đều trả lời "tùy", nhưng hôm nay, khóe môi của cô cong lên: "Ừ, quả thật muốn ăn."
"Cái gì?"
Tiểu Vũ phấn khởi, mấy khi Nguyễn tổng mở miệng, hưng phấn hơn so với được ăn ngon.
Nguyễn Ức nhìn môi cô chăm chú, một lát mới nói: "Vẫn còn sớm, để muộn một chút đi."
Muộn một chút?
Tiểu Vũ hiểu rồi, Nguyễn tổng muốn ăn khuya.
Nguyễn tổng không phải muốn ăn khuya sao?
Giờ này, bệnh viện vẫn còn nhiều người đến người đi như nước chảy. Có vài việc không tiện lắm.
A Luân nhìn hai người cũng hiểu được cái gì, tràn đầy đồng tình đến bên cạnh Tiểu Vũ, vỗ vỗ vai cô: "Em gái."
Tiểu Vũ hoảng sợ, "Cái gì?"
Cô cảnh giác nhìn A Luân, ban ngày ban mặt gọi thân mật như vậy làm gì? Có phải lại đánh cược gì với chị Yên không?
A Luân thấm thía: "Em phải bảo trọng."
Tiểu Vũ giật mình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-qua-con-duong-dai-nhat-la-kich-ban-cua-cau/1117843/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.