” Xin lỗi, anh đã đến trễ “. Đầu lưỡi đang bị thương nên Lạc Tang nói chuyện rất cố sức.
Mục Mộc lấy cùi chỏ hung hăng thụt về phía sau một phát, vừa giận vừa sợ: ” Anh, làm sao mà anh lại giết bọn hắn chứ! “.
” Không phải em kêu anh làm thịt bọn hắn sao? “. Tuy Lạc Tang đã giết hai người thú nhân này nhưng biểu hiện vẫn rất bình tĩnh, bởi vì vô luận là ở nơi nào cướp đi giống cái đều là tội chết, đem thi thể mang về đặt trước mặt giống cái cũng là thông lệ, để giống cái có thể nhổ nước miếng vào thi thể của bọn hắn.
Mặc dù việc cướp đoạt giống cái bị trừng phạt nghiêm trọng nhưng hàng năm vẫn có rất nhiều thú nhân độc thân bí quá hóa liều, bọn họ đều bị cô đơn tịch mịch bức đến phát điên rồi.
” Tôi chỉ là nói vậy thôi! Nhưng anh lại giết thật! Nói như thế nào thì cũng là hai mạng người mà! “. Mục Mộc nói xong liền ngẩn người, nhớ tới bọn hắn cũng không phải là người, mà là quái vật, vì vậy lập tức tâm không hoảng sợ, cả người đều thoải mái, còn dám đi tới nhìn.
Mục Mộc là một người thận trọng, hắn muốn nghiên cứu cấu tạo của các quái vật tại nơi này rốt cuộc là khác nhau với con người ở chỗ nào, cái gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng.
Hai gã đàn ông nọ đều là bị một móng vuốt của Lạc Tang cào nát lồng ngực, khoang ngực bị thủng thành một lỗ to, bị ánh trăng màu đỏ máu chiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-the-chi-tien-nam-nhan/2403684/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.