Tiếng còi hiệu trầm thấp vẫn không dừng, chủ nhân lãnh địa lại vẫn chưa xuất hiện.
“Đội trưởng, còn muốn tiếp tục sao?”
“Tiếp tục!”
Saivans nói không chút nhấp nhô, dường như căn bản không cảm thấy đang lãng phí thời gian. Eliot thì lại chống đỡ không nổi, lần đầu tiên cảm thấy, làm một người thổi còi hiệu, là chuyện khổ bức như thế.
Cổ họng sắp bốc khói rồi, ngay cả nước miếng cũng không còn…
Eliot khổ bức lại thổi còi lần nữa, nhưng không biết, trong lùm cỏ cao cách bọn họ không tới năm trăm mét, là mục tiêu của họ chuyến này. Đỉnh đầu mọi người đều cột một vòng cỏ khô, trên người cũng khoác không ít, lãnh chủ nói, đây là ngụy trang.
Tống Mặc bảo các nam nhân không lên tiếng, cố gắng hạ thấp người, che giấu mình trong lùm cỏ.
“Johnson, qua đây.”
“Lãnh chủ đại nhân.”
“Chuẩn bị tốt hết chưa?”
“Theo lệnh của ngài, đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Tốt lắm.” Tống Mặc dựng ngón cái, sau đó xoay ngón cái xuống, làm tư thế khinh bỉ với những khinh kỵ binh Obi huênh hoang trên ngựa. Đám nhóc, dám tới địa bàn của y giở trò lưu manh, hôm nay cho các ngươi có đi không về! Thân là lãnh chủ Grilan, nên bản lĩnh thì phải bản lĩnh!
Tống Mặc hít sâu một hơi, kéo cỏ khô trên người, kêu ngao rồi đứng lên, giơ bản cửa dùng làm khiêng lên, dùng tư thế không chút e sợ lao tới chỗ các kỵ binh. Đám người Johnson ngẩn ra, không phải bọn họ phụ trách dụ địch sao? Lãnh chủ đại nhân sao lại tự lên?
Tống Mặc thì bất kể bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-the-dai-linh-chu/361557/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.