Ách...... Hắn hỏi ta rốt cuộc là ai? Ta có thể hay không trả lời hắn, ta không phải con trai ngươi, kỳ thật ta là thần! Ha ha ha ha, không biết chiếc mặt nạ dối trá vạn năm kia đợi lát nữa sẽ có biểu tình gì! Thật sự là chờ mong a!
Hiên Viên Nghệ lộ ra một chút đùa dai tươi cười, đột nhiên hắn trầm mặt, nhìn thẳng vào con ngươi đen hung ác nham hiểm, dùng La Nhã quốc ngữ nói một chuỗi dài làm Hiên Viên Dạ nghe không hiểu ra sao.
Lúc này khuôn mặt âm hàn của Hiên Viên Dạ đã muốn lạnh lẽo tới cực điểm, cứng rắn nuốt vào tức giận, hóa thành mệnh lệnh: “Trả lời trẫm, ngươi rốt cuộc là ai?”
Bĩu bĩu môi: “Ách...... “Vừa rồi ta nói những lời kia ngươi nghe không hiểu chứng minh ta không phải người nơi này.”
Dùng ánh mắt ý bảo Hiên Viên Nghệ tiếp tục nói tiếp.
Thấy hắn ra hiệu cho mình, trong bụng trộm cười, nói: “Kỳ thật...... ta không phải con ngươi...... Kỳ thật...... Ta là thần.” Nỗ lực cắn đầu lưỡi mà cố nén để không xúc động cười to.
Hiên Viên Dạ là ai chứ, làm sao có thể nhìn không ra hắn kia là muốn cười, lại nhẫn nại làm bộ dạng không được tự nhiên, huống hồ lúc này bọn họ còn đang trên giường. Bão táp trong mắt dần dần ngưng tụ thành cuồng thiên đại lãng, trong nháy mắt sát khí tràn ngập cả tẩm cung. “Lục hoàng tử, ngươi cũng biết trêu đùa trẫm sẽ có hậu quả ra sao chứ?” Xoay người ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống bao quát lấy hắn.
Không thú vị mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-the-de-vuong-luyen/392984/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.