Bất chợt, nỗi nhớ về nhỏ lại hiện về...tràn ngập vào mọi ngỏ ngách của không gian nơi này.Trong từng chiếc lá, ngọn cỏ hay dù chỉ là một giọt sương đêm...mình thấy trong chúng như hiện dần lên khuôn mặt mờ ảo và xa vời của nhỏ...gương mặt ướt đẫm nước mắt của ngày chia tay...
Như muốn gục ngã giữa con đường tối và vắng lặng...mình khụy xuống, nước mắt tuôn ra hối hả và ướt nghẹn ...mình nhớ, nhớ về nhỏ...nhớ rất nhiều!
Mình ngước lên... nhìn bao quát, nhìn tất thảy cảnh vật xung quanh...thân quen quá, cái khung cảnh mỗi ngày khi trước mình thường đưa đón nhỏ về đây mà...nhỏ thường tung tăng và ngây thơ đảo chân bước sáo đi dần vào trong...
Thưở ấy, mỗi lần như thế, nhỏ thường hay ngoáy đầu lại nhìn mình để...một cái hôn gió tạm biệt...một cái vẩy tay ra hiệu về đi, hay một cái đá mi mắt đáng yêu...tinh nghịch và ngây dại.
Nhưng sao bây giờ cái khung cảnh nơi đây thật im ắng và hờ hững... có lẽ tất cả đã khác...hoàn cảnh đã thay đổi thật rồi...Cái bóng đang dần mất hút kia thật xa lạ...nơi đây sao khác quá...nó...nó u tối...
Mình sợ...lại sợ...sợ một điều gì đó mơ hồ không hình dung...nỗi đau của sự mất mác...nỗi buồn của sự từng trãi khôn nguôi.
Đôi mắt mình bỗng dưng tối sầm lại...vì một điều gì đó???...mình thật sự không biết...
Thở dốc...hoảng loạn, mồ hôi mình lại túa ra ướt đẫm lưng áo...một thứ mồ hôi lạnh...cảm giác vần trán cũng như đang bị ai xối một gáo nước lên vậy...
Mình run rẩy vì bắt đầu thấy lạnh thật sự...da gà mình nổi lên...nhiều quá...tim mình đập to
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-toi-la-mot-teen-girl/95900/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.