Thật ra như thế thì đã sao, nếu xem mắt song phương thấy cực độ lúng túng thì thà kiếm cớ về nhà đi ngủ còn hơn.
Giống như lần thứ mười một xem mắt, Bình Phàm cùng vị bác sĩ gây mê thật sự là không hợp, một chút điểm bụi sao hỏa cũng chẳng bén được lửa. Hai người cưỡi ngựa trên đường trầm mặc kéo dài hơn mười phút.
Lỗ thúc thúc [4] đã nói, không có chết trong thầm lặng, chỉ có bộc phát trong thầm lặng.
Bình Phàm moi ruột gan, đang chuẩn bị dùng cớ "Ngày mai hiệu trưởng muốn tới dự giờ, cần về nhà sớm chuẩn bị giáo án" sáng như bóng đèn hai trăm vôn thì mười một đã đi trước một bước. Hắn trực tiếp cầm lấy cái điện thoại di động hoàn toàn, từ đầu tới cuối không vang lên một tiếng chuông nào, vô cùng kịch bản nói với cái loa: "Cái gì, bệnh viện cháy rồi? Được được được, tôi chạy về ngay."
Sau đó nhanh như chớp biến mất giữa biển người mênh mông.
Bệnh viện cháy cần hắn đi cứu, thì ra số 11 chính là súng bắn nước?
Nhưng mà nể mười một có thể nghĩ ra một lý do cường đại như thế, Bình Phàm quyết định bái phục một chút.
Nhớ lại vị số 11 vốn nên đầu quân cho sự nghiệp phim trường kia, nhìn nhìn lại bóng lưng vội vã của Doãn Việt, Bình Phàm cảm thấy hay là hắn đang cho cô thể diện.
Ít nhất lý do cũng chân thật một chút, cho cô một cái thang trải thảm hồng, đi lên cũng thoải mái.
Về nhà, Bình Phàm tháo trang sức, tắm rửa, thay đồ ngủ, thoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-xem-mat/1825144/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.