Từng thứ từng thứ sụp đổ.
Một mảnh hoang tàn.
“Anh nói gì vậy !” Tôi trừng mắt nhìn anh.
Anh hai vẫn hết sức bình thường, tôi thật sự nổi giận. Ba mất, và dù có là ai hại ba đi nữa thì những câu anh nói đã đi quá xa rồi.
“Vậy, cậu ta có nói ba bị giết thế nào không ?” Anh nói, đôi tay chuyển sang vai tôi, kéo tôi vào lòng mình. Lồng ngực to lớn của anh ấm áp, ấm áp như ba vậy khiến tôi trầm mê trong một khoảnh khắc, tôi chợt tỉnh định đẩy anh ra.
Anh hai dùng sức hơn và hiển nhiên sự chống cự của tôi chẳng ít gì. Tôi ngẩng đầu từ ngực anh, nhìn vào đôi mắt đen sâu kia, “Ý anh là gì ?”
Cằm anh cạ cạ lên đỉnh đầu tôi, thỉnh thoảng lại hôn lên một lọn tóc, “Một viên đạn xuyên tim, lúc đó ba đang nói chuyện với Bộ trưởng bộ tài chính Bạch Hàn Triết, lão già họ Bạch kia chẳng xước một miếng da.”
Tôi nghi hoặc.
Bỗng nhiên anh thở dài một cái, “Thôi ! Không nói nữa, em không cần biết ai giết ba, anh cũng được, kẻ nào khác cũng được. Tóm lại, ba chết, anh chỉ cảm thấy tốt mà thôi.”
Tâm tôi lạnh ngắt.
Tôi trở lại căn biệt thự kia.
Lần này anh không dùng chìa khóa nữa, lắp đặt cả một hệ thống xác nhận dấu vân tay và đồng tử.
Hiện tại thì trừ khi tôi có cánh mới thoát được.
Tôi cùng không có ý trốn nữa, chỉ là tôi chưa chuyển lời xin lỗi của ba trong mơ cho mẹ, và đó cũng là điều làm tôi hối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dia-nguc-cam-ai-i-love-my-sister/471839/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.