Mẹ xoay người lại, đôi mắt vô thần.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã năm ngày, tôi nhìn bốn bức tường cũng được một trăm hai mươi giờ rồi.
Lúc này là nửa đêm, tôi ngây ngốc nhìn trăng trên trời, ánh trăng tỏa sáng dịu dàng, tôi trông thấy rất nhiều người trong ánh trăng đó, có anh hai, ba mẹ, có Tử Hoàng và có lẫn Ngọc Liên. Khiông biết mọi người thế nào, họ đang làm gì nhỉ ?
Tôi nhớ lúc mình tám tuổi, ham chơi nên quên giờ lại không báo, về đến nhà đã là mười giờ hơn. Nhớ khuôn mặt mẹ đẫm nước mắt, nhớ ba sốt sắng tìm mình, nhớ cơn giận của anh hai. Khoảng thời gian đó hạnh phúc mà yên bình làm sao.
Nằm dựa vào tường, tôi miên man suy nghĩ về ngày xưa, bất giác thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm, cô cảnh sát hôm đó đã hỏi chuyện tôi đến mở khóa dẫn tôi đến phòng ăn.
Vì sở không lớn nên phòng ăn chỉ có hai ba người ngồi, cảnh sát và tội phạm ăn chung, nói thế thôi chứ cũng chỉ có tôi là tội phạm thôi, không, là trẻ thành niên bị tạm giam mới đúng.
"Tiểu Hy nhi, thức sớm vậy, mọi hôm phải nửa giờ nữa mới đến cơ mà ?" Một nữ cảnh sát đang ngồi ăn trong góc vui vẻ chào hỏi tôi.
Sống ở đây đã năm ngày, tội phạm thì chỉ có mình tôi, mọi người trong sở ai cũng quen mặt hết rồi. 'Tiểu Hy nhi' là cách gọi thân thiết có từ ngày thứ hai.
"Tối qua ngủ không được ạ." Tôi thành thật khai báo.
Tôi đến chỗ chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dia-nguc-cam-ai-i-love-my-sister/471842/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.