Nguyên Thuận Đế năm Chí Chánh thứ sáu, tháng giêng, Quản Thành.
Năm nay khí trời ấm lên khá trễ, mười lăm tháng một vừa mới qua, phần lớn phương bắc tuyết tích lũy cả mùa đông vẫn chưa tan đi. Hai ngày nay thời tiết lại lạnh trở lại, tuyết rơi đã nửa ngày. Lúc này sắc trời sắp đen lại, gió bắc đem theo tuyết lông ngỗng bay múa lả tả khắp nơi. Ngoại thành Quản Thành, trên đường không còn người đi nữa, tuyết lớn lấp hết quan đạo bằng phẳng.
Một bên quan đạo có một khách điếm không lớn lắm. Khách điếm chia làm hai tầng, tầng trên ở trọ, sảnh đường tầng dưới mở quán rượu, kiêm bán ít đồ ăn. Thức ăn thì không tới mức mỹ vị nhưng rất rẻ. Lúc này bên ngoài khách điếm tuyết bay lả tả, trong khách điếm bếp lò hừng hực, ánh lửa bập bùng, khá là ấm áp. Có bảy tám người vì gió tuyết cản trở mà dừng chân ở đây tụ tập một chỗ, chọn vài món ăn, đang nghe một ông lão thuyết thư kể chuyện. Ông lão này kể chuyển trầm bổng khá là xuất sắc, mọi người liên tục khen ngợi, ngay cả chưởng quầy cũng sán lại nghe.
Ông lão kể khá hào hứng: “Cái này nói thì trễ lúc ấy rất nhanh, chỉ thấy Võ Đang tam hiệp Du Đại Nham vung đao lên, một chiêu Hoành Phê chém thẳng xuống eo Thành Côn. Mà Thành Côn kia cũng rất được, eo lão cứ như rắn nước mềm nhũn linh hoạt, vặn một cái liền tránh ra. Thành Côn chưa rút lui về bên trái, thì thấy Trương tứ hiệp Trương Tùng Khê kế bên Du tam hiệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-lo-le-hoa/2006227/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.