Edit: voi còi
Lạnh lùng nhìn vẻ mặt của hắn hơi có chút dại ra, Đông Phương Ngữ Hinh ác ý bổ sung thêm:
“Ta sẽ không nhận người so với ta còn lớn tuổi hơn làm nữ tế (con rể) của ta......”
Tà Dịch muốn hộc máu, dù là hắn gặp qua rất nhiều việc đời, nhưng lúc này, hiển nhiên , hắn cũng bị lý giải không gì sánh được của nữ nhân này làm cho kinh hãi rồi.
Trời ạ, chết tiệt, nữ nhân này có ý tứ gì? Hắn thích không phải là thích kia có được hay không?
Nhìn đến khóe miệng của nàng ẩn ẩn một tia ý cười, bỗng nhiên hắn cảm thấy chính mình bị trêu đùa.
“Ngươi......”
Trong lòng đột nhiên toát ra một cơn tức giận, sau đó, hắn không chút nghĩ ngợi, cúi đầu, chuẩn xác chụp đôi môi đỏ mọng của nàng, cũng thành công nhìn đến ánh mắt hoản sợ của Đông Phương Ngữ Hinh đang mở lớn.
Hừ, tiểu nữ nhân, cùng ta đấu, ngươi còn có chút non......
“Ngươi...... Tà Dịch, ngươi khốn khiếp......”
Bỗng nhiên bị hôn, đầu tiên Đông Phương Ngữ Hinh là kinh hãi, ngây người một lát, chợt hiểu được, trực giác chính là muốn đẩy tên đăng đồ tử vô lại này ra, nhưng phản ứng của chân so đầu còn nhanh hơn, đầu gối của nàng nâng lên, đây chính là dùng tới tám phần lực, nếu một kích này mà trúng, vậy thì hạnh phúc nửa đời sau của nam nhân này phỏng chừng đã bị phế đi.
Tuy nhiên, Uất Trì Tà Dịch cũng không là người thường. Tuy rằng là cường hôn tiểu nữ nhân này, nhưng vẫn duy trì vài phần cảnh giác như cũ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/590511/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.