Ánh mắt của Mật Phong tối sầm lại, hắn nhìn ra Đông Phương Ngữ Hinh cũng không phải muốn cười hắn, chính là trời sinh thích nói chút chuyện cười nho nhỏ đi.
“Ha ha, vậy cứ tiếp tục gọi ngươi tiểu Mật Phong ( tiểu mật phong = ong mật nhỏ: cách viết của hai chữ này khác nhau nhưng đồng âm, đây là ĐPNH chơi chữ trêu đùa Mật Phong) đi, xưng hô này, rất thân thiết a. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh cười đắc ý, trái lại Uất Trì Tà Dịch có phần không vui:
“Nương tử, ngươi muốn cùng ai thân thiết chứ?”
Ặc, cái này. . .
Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, nàng nói sai cái gì rồi phải không?
Mật Phong lẳng lặng nhìn hai người bọn họ, bên ngoài đồn đãi, tình cảm của hai người vô cùng tốt, lúc này xem ra, quả nhiên không giả.
Tình cảm của bọn họ. . .
Tốt đến mức làm cho người ta đố kỵ, nhưng hắn sẽ không đố kị, bởi vì hắn có chuyện trọng yếu hơn.
“Thiếu đảo chủ. . .”
Mật Phong cắt đứt lời của hai người, mấy người Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu lại nhìn lại.
Đông Phương Ngữ Hinh có phần xấu hổ, nàng thế nào đã quên bên người còn có người khác nhỉ?
“Cái kia, Mật Phong, ngươi tìm chúng ta có thể có chuyện gì không?”
“Ha ha, phu nhân, thật ra chuyện là như vầy. . .”
Chuyện này, hắn chưa từng nói cho Hắc Cẩn Trí, bởi vì hắn không xác định trong tay của bọn họ có địa đồ.
Nhưng lúc này, nghe xong thủ hạ báo lại, hắn phân tích thật cẩn thận một chút, sau đó là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/613810/chuong-1161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.