Đông Phương Ngữ Hinh rất có hứng thú ngẩng đầu, Uất Trì Nhu Tình cũng nhìn qua.
Nàng vẫn luôn cùng Đông Phương Ngữ Hinh nghiên cứu trận pháp, hai nữ nhân thận trọng, trái lại Uất Trì Tà Dịch, liền đi ra ngoài tìm người hỏi thăm tin tức .
“Con vừa rồi, thiếu chút nữa đem cữu cữu cấp......”
“Hoan Hoan......”
Quốc sư rống lên một tiếng, trên mặt có chút tức giận, như vậy càng khiến Đông Phương Ngữ Hinh thêm hiếu kỳ .
Quốc sư vẫn luôn là rất sủng ái Tiểu Hoan Hoan , Tiểu Hoan Hoan đã làm cái gì, khiến hắn tức giận như vậy?
Chau chau mày, Tiểu Hoan Hoan cũng không sợ hắn, nhanh chóng đem việc ban ngày nói một lần.
“Con...... cướp tú cầu?”
Trời ạ, đứa nhỏ này, thật sự là một khắc cũng không sống yên ổn a, chuyện này mà bé cũng dám làm?
Tiểu Hoan Hoan không biết ý tứ của tú cầu sao?
Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy cũng không khả năng, nhưng bé chính là làm, nàng dám khẳng định, bé nhất định là cố ý .
Ngày rất nhàm chán, ?
Hay là......
Đều nói tâm tư của tiểu hài tử là mẫn cảm nhất , có lẽ bé biết quốc sư đối với chính mình từng có......
Nhưng đó cũng là ở rất lâu về trước, hiện tại giữa bọn họ có bất quá cũng chỉ là tình thân, huống hồ cũng chỉ có tình thân mà thôi.
“Tiểu Hoan Hoan, con về sau cũng không thể hồ nháo như vậy......”
Đông Phương Ngữ Hinh xoa nhẹ đầu một chút, Tiểu Hoan Hoan thấy Đông Phương Ngữ Hinh có chút mỏi mệt, nên cũng không dám tiếp tục nghịch ngợm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/613841/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.