Edit:..Lam Thiên..
A......
Này......
Tà Dịch còn nhớ tựa hồ đã nhìn thấy qua, nhưng hắn cũng không nghĩ tới......
Hắn vội vàng để tay lên, cảm thụ nửa ngày, cũng không có gì phản ứng a?
“Hinh Nhi, ta......”
Có chút xấu hổ, hắn làm sao có thể không cảm giác được đây?
“Ha ha,, kỳ thật cũng không có gì , ngay từ đầu chính là không dễ dàng cảm nhận được a......”
Đông Phương Ngữ Hinh cũng không để ý, thản nhiên cười:
“Vừa rồi thời điểm Tiểu Hoan Hoan ở đây, hắn liền giật mình, nếu không phải tiểu nha đầu cũng cảm giác được , ta đều nghĩ là ảo giác đâu?”
Tiểu nha đầu......
Nghĩ đến dáng vẻ đắc ý vừa rồi của tiểu nha đầu ,chớ không phải là......
Trách không được Tiểu Nhạc Nhạc lại lôi kéo bé chạy nhanh như vậy, nguyên lai......
Uất Trì Tà Dịch vừa nghĩ trong lòng liền buồn bực, Tiểu Nhạc Nhạc này, thật sự là rất......
Có thể nói hắn là quá thông minh không?
Kéo Tiểu Hoan Hoan chuồn mất so với thỏ còn muốn nhanh hơn, hừ.
Bất quá, đây là đứa nhỏ của hắn a, hắn cũng không thể đối với chính mình ......
Lãnh khốc...... Một chút mặt mũi cũng không cho hắn sao?
Nghĩ vậy, trong lòng Uất Trì Tà Dịch cũng rất không có tư vị, vì sao a?
Hắn dụng tâm như vậy, nhưng đứa nhỏ này cũng quá không nể mặt đi?
“Xú tiểu tử, chờ ngươi đi ra xem ta thế nào giáo huấn ngươi......”
Uất Trì Tà Dịch nói nửa ngày, bụng vẫn như cũ không có chút động tĩnh, hắn tức giận nói.
Lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn hắn, nàng thế nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/613855/chuong-1114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.