Sẽ là nói thật chứ? Đông Phương Ngữ Hinh rõ ràng là sẽ không tin tưởng.
Nàng vẫn nhìn Nữ vương , không nói lời nào như cũ.
“Haizz, chỉ biết không thể gạt được con nha đầu này, con a, cái khác đều tốt, chính là quá khôn khéo rồi. . .”
Chuyện khôn khéo này cũng là sai lầm sao?
Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
“Chuyện này, phải nói từ lần đó ta đi cấm địa . . Ở bên kia, ta nhớ ra rất nhiều chuyện rồi . . .”
Nữ vương chậm rãi nói, nếu không thể gạt được Đông Phương Ngữ Hinh, sẽ không như nói với nàng , để cho nàng minh bạch, cũng liền đỡ tiếp tục bận tâm lo lắng mình.
Đông Phương Ngữ Hinh lẳng lặng nghe, nàng không ngờ, sự kiện kia đối Nữ vương ảnh hưởng dĩ nhiên sẽ lớn như vậy.
Chẳng trách, ngay lúc đó , Nữ vương nhất định không muốn thử khôi phục ký ức đâu.
Nhưng cuối cùng. . .
Haizz, bởi vì chuyện Long vương , Nữ vương lo lắng không đối phó được, cho rằng khôi phục ký ức sẽ có kỳ ngộ gì, nhưng kết quả, cũng là chuyện đau lòng a.
“Mẫu thân, nói như vậy, quốc sư và U Minh vương chẳng phải là. . .”
Trời ạ, cái này. . .
Nữ vương và U Minh vương đã từng đối chọi gay gắt , hóa ra, tuy rằng Nữ vương không muốn tính toán, nhưng trong lòng vẫn là ngại.
Mà quốc sư, và U Minh vương, lại có liên hệ máu mủ?
Lời nguyền của U Minh vương , quả nhiên có liên quan với Nữ vương .
Hắn dự cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/613860/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.