”Ha ha, thật là một hài tử thông minh , trước tiên ngươi . . .”
Người nọ dặn dò vài câu, Mẫn Vô Tình nghiêm túc nhớ kỹ, đây là nhiệm vụ thứ nhất của cậu, tự nhiên là phải hoàn thành thật tốt ——
“Hinh nhi. . .”
Lúc Đông Phương Ngữ Hinh trở về, người bỗng nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp . . .
Đây là. . . Tà Dịch. . .
Thân thể Đông Phương Ngữ Hinh căng thẳng. . . Tà Dịch, Tà Dịch ra ngoài?
Bọn họ thật đúng là có cảm ứng a.
Nàng mới ra ngoài, Uất Trì Tà Dịch dĩ nhiên cũng xuất quan vào hôm nay ?
Không dám nói lời nào, chỉ lo lắng đây chẳng qua là ảo giác của mình.
Nhưng, cái ôm này thực sự thật ấm áp a.
“Hinh nhi. . .”
Bên tai lại truyền tới một tiếng gọi nhỏ giọng , vành tai tê tê, hắn dĩ nhiên. . .
Cắn tai của mình một cái.
Thân thể Đông Phương Ngữ Hinh run lên, Uất Trì Tà Dịch này . . .
Mới ra ngoài cứ không đứng đắn như vậy .
“Ô ô, đau quá. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh ra vẻ nói, Tà Dịch cũng không lo lắng:
“Hừ, ta không dùng lực. . .”
Người này tưởng lừa gạt hắn a, hắn có ngu ngốc như thế sao?
“Hắc hắc, Tà Dịch, chàng cũng đi ra?”
Đông Phương Ngữ Hinh rất hưng phấn, thanh âm này, cũng không phải kích động.
“Cái gì gọi là cũng. . .”
Tà Dịch nghe xong, xoay thân thể của Đông Phương Ngữ Hinh qua, sắc mặt không vui nhìn nàng:
“Nàng đừng nói với ta, nàng bế quan?”
Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/613872/chuong-1097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.