Chỉ là, Đông Phương Ngữ Hinh không có vẻ mặt không thích hợp , U Minh vương lo lắng bản thân đoán sai.
Nhưng tiếp tục nghĩ đến, Đông Phương Ngữ Hinh là ai a, nàng thế nhưng. . .
Cho dù là thật sự có cái gì, nàng cũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra.
Người nữ nhân này, phúc hắc, tâm cơ thế nhưng đủ kín đáo.
Nhưng chỉ có nàng như vậy , rất hợp khẩu vị của mình.
Mình thực sự là quá ngây thơ rồi, cho rằng Đông Phương Ngữ Hinh dù sao cũng có chút gì đó.
“U Minh vương, ngươi đang nhìn cái gì? Trên mặt ta có thứ gì à?”
Đông Phương Ngữ Hinh buồn cười nhìn U Minh vương, nàng đương nhiên biết ý đồ của hắn. . .
Chỉ là. . .
Lúc ở kiếp trước , nàng đã luyện bản lĩnh cho dù vui giận cũng không hiện ra sắc mặt.
Mà bây giờ. . .
Ha ha, trên đời này, đoán chừng cũng chỉ có chuyện của tiểu Hoan Hoan và Tà Dịch , có thể làm cho nàng không khống chế được đi.
Còn lại, hoàn toàn không có khả năng.
“Ha ha, cũng không có việc gì. Hinh nhi, bọn họ sở dĩ muốn bán đấu giá nửa tấm bản đồ kia, ngược lại là muốn tìm kiếm nửa tấm khác . . .”
U Minh vương tiếp tục nói.
“Ta đối với cái kia không có hứng thú gì . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh tỏ rõ thái độ của mình.
“Nhưng. . . Cái chiến trường thượng cổ kia, khả năng có rất nhiều vật quý báu, thậm chí bao gồm tài liệu mà ngươi cần . . .”
Cái này. .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/613897/chuong-1072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.