Nàng không nói mình rất lợi hại, chẳng qua là. . .
Muốn giúp hắn, bởi vì bọn họ là bằng hữu, hơn nữa, nàng cũng biết, người này, thật ra rất muốn. . .
Quang minh chánh đại gặp người.
“Ta. . .”
Đã có bao nhiêu năm không lộ ra khuôn mặt rồi?
Phí Kỳ thật không dám, sợ nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Đông Phương Ngữ Hinh .
Chỉ là, từ trong đôi mắt của Đông Phương Ngữ Hinh , hắn không nhìn thấy gì khác, chỉ có lo lắng, chỉ có thân thiết.
Hắn biết nàng không có ý tứ gì khác, hơn nữa trong phòng này , ngoại trừ Đông Phương Ngữ Hinh, cũng chỉ có tiểu Nhạc Nhạc đang ngồi một bên .
Hắn có thể, nên giữ lại một phần hi vọng!
Thật ra, nếu như Đông Phương Ngữ Hinh thực sự không có biện pháp, cũng không có tổn hại gì .
Nhiều nhất, chính là trải qua những ngày giống như trước đây , không hơn.
Nghĩ vậy, trong lòng cũng không giãy dụa lắm, hắn quả quyết lấy mặt nạ ra .
Sau đó. . .
Mặt nạ hạ xuống, quả nhiên là lộ ra khuôn mặt sần sùi.
Đây không phải là dấu vết thông thường , có thể thấy được vết tích đã từng bị độc dược kia ăn mòn .
Đông Phương Ngữ Hinh thậm chí có thể tưởng tượng được, khi đó, nhất định là đau kịch liệt.
Trên đời này người ác độc quả nhiên không ít, đây phải là cái dạng thù hận gì, mới có thể . . .
Hung ác như vậy chứ? ——
Nàng đứng lên, đi tới bên người Phí Kỳ , giơ tay lên. . .
Phí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/613906/chuong-1063.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.