Lưới này, nhưng là kiệt tác của một đại sư cao cấp, làm sao có thể để cho lão né ra?
Thân mình lão nhanh chóng nhỏ đi, nhưng cùng lúc đó, lưới cũng nhỏ đi.
Lão vẫn không thể thoát ra như cũ.
Có một cỗ chân khí cực mạnh đánh tới, Long Vương vùng vẫy vài cái, rốt cục bất động.
Lần này, may mắn Đông Phương Ngữ Hinh bọn họ tới rồi, bằng không......
Xem Long Vương đã bất động, Uất Trì Tà Dịch tiến đến phía trước, thử một chút, đã không có hơi thở.
“Ai, thật không dễ dàng, rốt cục đã chết......”
Uất Trì Tà Dịch có chút mệt mỏi, nhưng mà hắn nhanh chóng ngẩng đầu, hai mắt sáng quắc nhìn Đông Phương Ngữ Hinh:
“Hinh Nhi, nàng......”
Rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lúc này, mở miệng thế nhưng không biết nên nói cái gì.
“Ta không sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, quay một vòng:
“Chàng xem, cái gì đều tốt lắm......”
Uất Trì Tà Dịch vội vàng đi qua, một phen ôm Đông Phương Ngữ Hinh:
“Lúc ta biết nàng hôn mê, thật lo lắng, rất khó chịu, rất muốn đi qua cùng nàng, kêu nàng tỉnh lại, nhưng ta bên này......”
Mũi hắn đau xót, hắn cao cao ngẩng đầu, nam nhân sẽ không dễ dàng rơi lệ, hắn không khóc, tuyệt đối không khóc .
Chỉ là, lúc này thật sự rất muốn khóc, hắn chỉ có cao cao ngẩng đầu, mới có thể không cho nước mắt hạ xuống.
“Ta biết, ta hiểu được ......”
Cái mũi của Đông Phương Ngữ Hinh cũng ê ẩm, bọn họ a, trải qua quá nhiều trắc trở rồi.
Uất Trì Tà Dịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/613921/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.