Edit: voi còi
Đan dược này, ăn hơn không tốt, thân thể tiêu hóa cũng cần thời gian nhất định.
Quá khó tiếp thu rồi, Đông Phương Ngữ Hinh chỉ có đứng lên ngồi xuống.
Như vậy qua hai canh giờ, nàng mới vụng trộm đứng dậy.
Uất Trì Tà Dịch, Tiểu Hoan Hoan, các ngươi nhất định phải chờ ta, không thể gặp chuyện không may, biết không?
Chúng ta muốn luôn luôn ở cùng nhau, được không?
***************
“Đã đến giờ ......”
Nhìn thời gian rốt cục không sai biệt lắm , Uất Trì Tà Dịch mở mắt ra, thấp giọng nói.
“Trước đợi chút......”
Tiểu Hoan Hoan thật trấn định nói xong, hai người cũng không hiểu nhìn bé:
“Là Tiểu Nhạc Nhạc nói với con ......”
Hai người xấu hổ, tiểu hồ ly này đang làm cái quỷ gì?
Nhưng mà, thời gian này là nó nói, nó nói đợi chút, bọn họ sẽ chờ chờ đi.
“Chúng ta có thể đi trước nhìn xem, chính là trước đừng động thủ là tốt rồi......”
Tiểu Hoan Hoan bổ sung một câu, Uất Trì Tà Dịch vừa nghe cũng đúng, vội vàng mang theo Tiểu Hoan Hoan đi ra ngoài.
Mà lúc này, Long Vương đã ngồi xuống, lão hòa thượng an vị ở bên người lão, miệng không ngừng thì thầm:
“Nam mô a di đà phật......”
“Lão hòa thượng, ngươi đang niệm cái gì đây?”
Long Vương không vui nhíu mày, sao lão chợt nghe thấy kỳ quái như vậy?
Ngay từ đầu lão hòa thượng liền bắt đầu niệm, được rồi, ngay từ đầu, lão hòa thượng là môi động, căn bản thì nghe không được bao nhiêu thanh âm, lão nhịn.
Sau đó thanh âm hơi lớn một chút, lão vì thân thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/613929/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.