Edit:PDN
Đó là một bộ công pháp, tiểu Hoan Hoan biết mình hiện tại không có võ công, cũng không có khả năng tu luyện, nhưng trước tiên làm quen một chút động tác cũng có thể mà?
Bất tri bất giác, dĩ nhiên tiểu Hoan Hoan bắt đầu luyện, thậm chí quên thời gian.
Không biết có phải là ảo giác của bé hay không , công pháp kia , dĩ nhiên có một loại lực hút vô hình đối với bé . . .
Này, cũng quá kỳ quái, trước đây bé luyện tập công pháp khác, chưa bao giờ có cảm giác như vậy ——
“Ngươi có nhìn thấy tiểu Hoan Hoan không ?”
Uất Trì Tà Dịch suốt ngày không thấy được tiểu Hoan Hoan, có phần sốt ruột.
“Ta không có a. . .”
Nữ nhân cũng rất kỳ quái, tiểu nha đầu này cả một ngày đều chạy chỗ nào rồi?
Nàng lúc ban đầu, vẫn ở trong sân, rất ít đi ra.
Dù sao, thân phận của nàng cũng không thể tùy ý đi lại ở nơi này.
Thật ra, mình cũng đúng, ra khỏi cái nhà này, cũng không dám đi linh tinh.
“Chuyện này kỳ quái, con bé không thể vẫn không trở lại a. . .”
Bởi vì tiểu Hoan Hoan mất tích lâu như vậy, Uất Trì Tà Dịch cũng không kịp ẩn dấu cái gì.
“Thiếu đảo chủ, ngươi. . .”
Nữ nhân lúc này mới phát hiện Uất Trì Tà Dịch quá nóng nảy, chẳng lẽ là. . .
Nàng nghi hoặc nhìn Uất Trì Tà Dịch, Tà Dịch cả giận nói:
“Nó không phải là tới hầu hạ chúng ta, bây giờ cũng đã lười biếng bao lâu. . .”
Mặc dù biết người nữ nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/613964/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.