”Thượng tọa, không thấy mấy người Đông Phương Ngữ Hinh . . .”
Một đêm tỉnh lại, tới lúc thị vệ đi tới đưa cơm , mới phát hiện đã không thấy người trong phòng .
“Cái gì? Ngươi nói cái gì?”
Đông Phương Ngữ Hinh trốn? Long vương không thể tin được, vội vã chạy tới, phát hiện cũng không có dấu vết có người tới cứu nàng, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh thực sự không thấy.
Trói buộc của hắn, vẫn đang còn , không có dấu hiệu đã từng bị động qua.
Hắn quay đầu, ánh mắt lợi hại quét về phía mọi người, cuối cùng rơi xuống trên người của Hắc Sử một thân hắc y :
“Ngày hôm qua ca trực của ai ?”
“Là. . . Là của tiểu. . .”
Hai người thuộc hạ đứng ra, bọn họ run rẩy quỳ xuống, Long vương cười lạnh nói:
“Vậy ngày hôm qua căn phòng này cũng có động tĩnh gì?”
“Bọn họ vẫn rất an tĩnh, không có gì hành động lạ gì. . .”
Bởi vì bọn họ quá an tĩnh, hơn nữa tin tưởng năng lực của Long vương , cho nên bọn họ mới không đến kiểm tra thường xuyên.
“Nhưng có người nào đã từng tới ?”
“Không có. . . Thượng tọa, không có. . .”
Một người trong đó vội vàng nói, một người khác mặt nhăn nhíu, dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng nói bổ sung:
“Tối hôm qua, Hắc Sử đại nhân đã từng tới . . .”
Hắc Sử?
Long vương nhìn về phía Hắc Sử, lạnh lùng nói:
“Ngươi đã tới?”
Hắc Sử gật đầu, khẽ nói:
“Đúng. . . Lúc đó vừa vặn nghe được nữ nhân bên trong nói đau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614125/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.