”Có điều, tuy rằng con người của ta không có mấy bản lĩnh, nhưng. . . . . .
Tốt xấu còn tự mình hiểu được, không giống như là có người, ngay cả mình là ai cũng không biết. . . . . .”
“Ha ha, ngươi còn tự mình hiểu được ư ? Ta nghĩ rằng ngươi đã sớm không biết ngươi là ai rồi”
Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên cười, lúc này đã gặp mặt, đương nhiên cũng không cần thiết kiêng dè .
“U Minh Vương, ngươi đã ở chỗ này, vậy có thể cho ta thử một chút hay không? Vừa nãy chúng ta cũng chỉ là muốn thử một chút xem, hắn nói ngươi không ở không thể làm chủ . . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh chỉ chỉ Hắc Cẩn Trí.
“Có thể. . . . . .”
U Minh Vương hào phóng đáp ứng, hắn thật ra tò mò biện pháp của Đông Phương Ngữ Hinh hơn .
Võ công của Đông Phương Ngữ Hinh chưa khôi phục, vậy trình độ luyện đan hẳn là cũng chưa có khôi phục, lúc này. . . . . .
Bất an nhíu mày, hắn không biết Đông Phương Ngữ Hinh có cái biện pháp gì.
“Được, vậy cho ta chuẩn bị cái phòng riêng, chỉ ta và hắn ở. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh phân phó , lời của nàng vừa dứt, Mẫn Du Nhiên đã không vui :
“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi có ý tứ gì? Ngươi muốn tự mình biết tung tích của ma hạch thập giai sao?”
Chỉ mình bọn họ ở riêng một phòng?
Nàng, U Minh vương cũng không thể đi vào , vậy ngộ nhỡ . . . .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614179/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.