Đông Phương Ngữ Hinh cũng kiên định nói, U Minh vương ha ha cười:
“Mặc dù, ngươi thật sự thành một cái phế nhân?”
“Đúng......”
“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi thật cố chấp......”
U Minh vương ha ha cười nói:
“Chính là ta không biết, Uất Trì Tà Dịch có phải thích một cái phế nhân làm thê tử hay không?”
Hai mắt hắn bình tĩnh nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nếu là đổi làm một nữ nhân bình thường khác, đã sớm thỏa hiệp :
“Hơn nữa, cho dù là hắn không thèm để ý, nhưng đảo chủ đâu? Lão già Uất Trì Đoạn kia, sẽ để cho nhi tử của mình thú một phế nhân sao?”
Đảo chủ......
Chính mình thật vất vả mới có được hảo cảm của ông ấy, nhưng điều kiện tiên quyết là đối Tà Dịch có trợ giúp.
Nếu là thành phế nhân, vậy......
Không phải chính mình đối với ông ấy không tin tưởng, mà là, người kia thật sự có chút hiện thực.
Nhưng ủy khuất cùng U Minh vương, Đông Phương Ngữ Hinh cũng làm không đến!
“Đông Phương Ngữ Hinh, hiện tại ngươi hối hận còn kịp!”
Biết Đông Phương Ngữ Hinh không có lạnh nhạt như vẻ ngoài, U Minh vương dụ hoặc nói:
“Hơn nữa, nếu là ngươi đáp ứng rồi, bổn vương có thể cam đoan, võ công của ngươi tuyệt đối sẽ tăng lên rất nhiều......”
Dụ hoặc rất lớn như vậy, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh, lại chưa bao giờ nghĩ tới dùng chính thân thể mình đổi lấy công lực tăng lên.
“Ngươi có thể tùy thời tìm ta......”
Gặp Đông Phương Ngữ Hinh vẫn không nói chuyện như cũ, U Minh vương cũng không ép nàng, hắn biết nàng cần thời gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614298/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.