Edit: voi còi
Điểu vương quay đầu nhìn về phía phía dưới, sớm có con chim cầm cây đuốc chờ, vừa nghe mệnh lệnh Điểu vương, liền hướng tới đống củi đi đến.
“Ngươi...... Khoan đã......”
Mắt thấy bọn họ sẽ đi qua, chỉ cần châm một chút vào đống củi kia, vậy Hinh Nhi......
Nếu như hắn có võ công, cứu một người tự nhiên không thành vấn đề.
Nhưng......
Vấn đề mấu chốt là, hắn bây giờ, không có võ công gì a.
Điểu vương nghe hắn nói, tay vừa nhấc, com chim giơ cây đuốc kia liền ngừng một chút.
“Ngươi...... Như vậy ngươi liền muốn cho ta làm ngươi......”
Phi tử......
Hai chữ này, Uất Trì Tà Dịch thật sự là nói không nên lời.
“Ngươi nói đi......”
Điểu vương lười nhác tựa ở ghế, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, thần sắc kia, quả nhiên là đủ câu lòng người.
Một nữ tử tuyệt mỹ như vậy, nếu đổi lại là một tình huống khác, phỏng chừng là nam nhân đều nhịn không được sẽ thích đi?
Chỉ là, Tà Dịch không phải một loại nam nhân, hắn yêu, luôn luôn đều thật thuần túy.
Cũng đ là vì điểm kiên định ấy của Tà Dịch, Điểu vương càng muốn có được nam nhân này.
Rất dễ dàng đắc thủ, cùng nàng mà nói không có bao nhiêu tính khiêu chiến, đnhưng đối với người cố chấp, mới có ý tứ đâu?
“Ta...... Ta......”
“Tà Dịch, không cần......”
Xem Tà Dịch vì chính mình sẽ đáp ứng, khuất nhục không hề tôn nghiêm đáp ứng như thế, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh rất khó chịu --
Nàng tình nguyện liền chết như vậy, cũng không muốn cho Tà Dịch vì chính mình còn sống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614592/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.