Edit: PDN
Nhưng mà, không thể tức giận , không thể nổi cáu, kiềm chế, kiềm chế. . . . . .
Nàng lần lượt tự nói với mình, trên mặt phải mang theo tươi cười, phải có thành ý.
"nãi nãi, người gạt con. . . . . ."
Chích lão đưa Hoan Hoan đi , nói là đi thương lượng biện pháp cứu Đông Phương Ngữ Hinh.
Nhưng Hoan Hoan đi theo, kết quả phát hiện, bọn họ hoàn toàn không còn cách nào khác cứu người.
Bé buồn bực , cũng tức giận.
Bị Hoan Hoan thầm oán như vậy, mặt già của Chích lão đỏ lên, nhưng thật sự bà không có biện pháp gì nha.
Nếu có, bà đã sớm đến cứu người .
"Cái kia. . . . . . Hoan Hoan, không phải nãi nãi đang suy nghĩ sao?"
Chích lão vội vàng đi qua dỗ người, Tiểu Hoan hoan thở dài:
"Vậy người nghĩ nhanh lên đi, con muốn đi xem phụ thân. . . . . ."
Phụ thân còn chưa đi ra, ô ô. . . . . .
Hoan Hoan thật bất lực, bé rất hy vọng có thể nhìn thấy phụ thân. Cho dù bọn họ thương lượng một chút cũng được.
"Được rồi, ta mang con đi. . . . . ."
Chích lão lo lắng Hoan Hoan tự mình luẩn quẩn trong lòng, muốn đi theo, Hoan Hoan lại xua xua tay:
"Nãi nãi người phải nghĩ biện pháp cứu nương của con đi. . . . . Chính con có thể đi, con ở ngay bên ngoài một lúc với phụ thân là tốt rồi. . . . . ."
Chích lão nhìn vẻ mặt Hoan Hoan không có gì không đúng, tiểu hài tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614709/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.