Bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh dùng sức hất lên, nàng nghĩ tới đá Mẫn Du Nhiên xuống, nhưng lại nhìn thấy phía dưới rất cao, cuối cùng cũng là không đành lòng.
Nàng không biết chính mình vì sao lại có thể mềm lòng như vậy ?
Mẫn Du Nhiên lần lượt hại nàng, nhưng nàng thế nhưng lại đối với nàng không hạ sát thủ.
Không được, nàng không thể cứ như vậy chờ chết.
Ngẩng đầu nhìn hướng con kiến đang đứng một bên xem diễn, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng nói:
“Đại vương, ta biết ngươi chính là muốn nhìn chúng ta tỷ thí, cũng không có ý muốn chúng ta chết, vậy hãy mau cứu chúng ta đi......”
Con kiến đại vương nhìn xem phía dưới, lắc đầu:
“thấy các ngươi ngã xuống cũng thật thú vị ...... Bản đại vương vì sao phải giúp các ngươi?”
“Ta......”
Đông Phương Ngữ Hinh triệt để không biết nói gì, vì sao phải cứu nàng? Hắn chẳng lẽ thật sự muốn bọn nàng ngã chết sao?
“Đại vương, ngươi đều nói chúng ta chơi thật vui , nếu chúng ta ngã xuống mà chết , kia còn có cái gì để chơi nữa?”
Người cùng kiến nói chuyện thật không thông, Đông Phương Ngữ Hinh trở mình trợn trắng mắt, cơ hồ đối với hắn ra tay trợ giúp là không có cái hi vọng gì.
Bất quá lời này của nàng kiến vương nghe lọt tai được, hắn vừa nghe cũng thấy đúng, cả ngày hắn ở đây cũng nhìn thấy đám kiến đi qua đi lại , thật vất vả mới có hai người đến, liền cứ như vậy buông tha tựa hồ là có chút đáng tiếc.
Hắn vung tay lên, mặt đất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614720/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.