Edit; voi còi
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh mừng thầm, lúc này nếu như đổi lại là bình thường, muốn tìm một địa phương tốt như vậy cũng không có đâu.
Nàng tham lam luyện hóa chân khí chung quanh, quên thời gian cùng không gian.
“A......”
Bỗng nhiên một tiếng kêu sợ hãi, khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh đột nhiên mở mắt ra, thanh âm kia tựa hồ là từ phía dưới truyền đến, tiếng của một nữ nhân.
Đây là......
Mẫn Du Nhiên?
Chỉ một chữ, nàng không dám xác định, cũng có lẽ, là ảo giác của chính mình.
Đông Phương Ngữ Hinh vừa muốn tiếp tục nhắm mắt tu luyện, bỗng nhiên lại nghe được có người kêu to:
“A......”
Lần này, nàng đã xác định, thật sự là tiếng của Mẫn Du Nhiên.
“Nàng làm sao?”
Nữ nhân này, cố chấp như thế, chán ghét, vốn dĩ Đông Phương Ngữ Hinh không muốn để ý tới, nhưng......
Cũng không thể không để ý tới a, nàng muốn đi ra ngoài, không có khả năng cả đời đều ở đây đi?
Nữ nhi của nàng, tướng công, đều không cần sao?
Theo tiếng kêu vừa rồi, Đông Phương Ngữ Hinh tìm đi qua, nàng thả chậm hô hấp, chậm rãi tới gần, cuối cùng phát hiện một cái cái khe rất nhỏ.
Đây là......
Cái khe này, đủ để nàng chui qua, nhưng......
Phía dưới, cái gì cũng nhìn không tới, đi xuống như vậy, có chút mạo hiểm.
Cái khe này mở ra rất kỹ xảo, nếu không phải nghe được có tiếng người la, nàng cơ hồ đều không phát hiện ra.
Đông Phương Ngữ Hinh không dám vội vàng đi xuống, nàng tìm một địa phương giấu đi, muốn chờ tối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614732/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.