Edit: voi còi
“Nhưng......” Nhìn Hoan Hoan vỗ ngực nhỏ bảo đảm chứng nhận, thế nhưng trong lòng Nhân vương, vì sao vẫn là có chút bất an đây?
“Phụ thân, người lo lắng cái gì? Không phải con luôn luôn ở bên cạnh người sao? Có con ở đây, người sợ cái gì?”
Nhân vương nghĩ nghĩ cũng đúng, bên người có tiểu nha đầu đáng yêu như vậy, hắn có cái gì lo lắng?
Nhưng mà, nhưng mà, nữ nhân kia tức giận, hắn vẫn có chút nghĩ mà sợ như cũ a.
“Tốt lắm cưa quyết định như vậy đi, phụ thân người nghỉ ngơi trước đi......”
Tiểu nha đầu rất khí phách vỗ vỗ tay, bộ dáng này, sao lại thấy giống như đại tỷ hắc đạo a.
Nhân vương yên lặng hô, khuê nữ, con còn có thể bưu hãn hơn sao?
Đối phó với mẫu thân mình đều không chùn tay như vậy, về sau, có lẽ hắn trăm ngàn không thể đắc tội tiểu nha đầu này.
Chẳng qua, đắc tội bé, tựa hồ là không có khả năng? Mỗi ngày hắn muốn thương yêu bé đều không kịp, lại làm sao có thể sẽ chủ động đắc tội bé đây?
Đương nhiên, đây là nội tâm của hắn rất chân thành tha thiết nói.
“Hoan Hoan? Phụ thân con đã tỉnh rồi sao?”
Lúc Đông Phương Ngữ Hinh trở về, một tay xách theo con gà rừng, một tay cầm chút xanh xanh đỏ đỏ gì đó.
Nàng mang thứ đó tìm địa phương cất kỹ, ôn nhu hỏi.
“Không có nga...... Mẫu thân......”
Hoan Hoan ôm bả vai, nhu thuận mở miệng nói:“Mẫu thân chuẩn bị làm đồ tốt sao? Con rất đói a......”
Nha đầu kia, chính là một tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614934/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.