Edit: voi còi
Nhân vương đi ra ngoài săn thú, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Hoan Hoan ở liền phụ cận tìm chút rau dại và trái cây có thể ăn được, chờ đến khi Nhân vương trở về, Đông Phương Ngữ Hinh đã lấy ra này nọ.
“Những thứ này người cũng mang?”
Đó là một cái nồi khéo léo, người bình thường, cũng không mấy người mang theo những thứ này.
“Thói quen ......”
Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, đầu tiên đem thịt thú sơ chế qua rồi nướng lên, ướp gia vị nàng tự chế, một mùi thơm nhàn nhạt lan toả.
Nàng lấy một chút mỡ thú rừng xuống, vội vàng xào rau dại, một mùi thơm nồng đậm ở không trung quanh quẩn.
“Có muốn uống một chút hay không......”
Theo nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình, Đông Phương Ngữ Hinh uống một ngụm, Nhân vương chợt nhíu mày:
“Rượu?”
“Đúng......”
“Cái này nàng cũng mang theo?” Nhẫn trữ vật...... Nhẫn trữ vật, nữ nhân này thật sự là quá lãng phí, mấy thứ này thế nhưng đều mang theo.
Đây gọi là nhẫn tạp vật (linh tinh).
“Ha ha, có đôi khi, rượu là một loại đồ tốt, tỷ như...... Nếu như ban đêm một mình ở bên ngoài, vừa lạnh vừa đói, uống một ngụm rượu, không phải rất hữu hiệu sao?”
Mà lúc này, ban ngày thể lực của nàng đã cạn kiệt nghiêm trọng, nàng cần uống chút rồi nghỉ ngơi một chút.
“Nói không sai......”
Nhân vương không khách khí nhận lấy, uống một ngụm, cầm lấy món ăn, hương vị thế nhưng không tệ.
Mà Hoan Hoan, lúc này đã sớm đói bụng, há mồm ăn rau xào, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn thật đau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614941/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.