Sở Diệc Dao sai A Xuyên nhanh chóng dẫn nàng tới nhà đứa nhỏ đó, xe ngựa vòng qua mấy cái ngõ nhỏ cuối cùng đã tới xóm nghèo kia, xe ngựa không qua được chỉ có thể đi bộ, Sở Diệc Dao thúc giục A Xuyên mang nàng đến căn phòng lúc trước, Sở Diệc Dao nhìn thấy đứa nhỏ kia một tay xách thùng nước đi vào phòng, một tay còn lại bị thương dùng một cuộn vải rách quấn vòng quanh treo trước ngực. Sở Diệc Dao thở phào một hơi, còn sống, ít nhất là vẫn còn sống không tổn hại đến tính mạng.
"Khốn kiếp!" Thấp giọng mắng một câu rồi đi vào trong sân, đứa bé kia buông thùng nước vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng, trang phục Sở Diệc Dao mặc không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Sở Diệc Dao sợ hù đến hắn, giọng chậm rãi hỏi, "Có phải có người đến tìm người, ăn mặc còn đẹp hơn ta, hỏi ngươi có phải là người lan truyền chuyện Uyên Ương cô nương ở Xuân Mãn hay không?"
Đứa bé kia cúi đầu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Sở Diệc Dao, đáy mắt lóe quẹt một cái đơn thuần, "Vâng."
"Vậy tay này của ngươi là do người của hắn làm bị thương?" Sở Diệc Dao đưa tay muốn đi chạm cánh tay buộc trong vải rách, , tiểu hài tử rất nhanh lui về phía sau một bước, hộ đừng, cúi đầu mãnh liệt gật gật.
Nghe đứa bé kia hô không được chạm, Sở Diệc Dao đau lòng, từ trong lòng ngực xuất ra mười lượng bạc đưa cho hắn, ôn nhu nói, "Ngươi cầm lấy số bạc này đến y quán, kêu đại phu băng bó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-kho-ga/1378252/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.