Ha ha, vị công tử này thật thú vị, Vân Yên cười nhạt chuẩn bị đi tiếp nhưng tay nàng nháy mắt bị kéo lại, nàng kinh ngạc nhìn những người bên cạnh, sao vậy?
Vân Hoằng khẽ lắc đầu với nàng, sắc mặt tái xanh nhìn nam tử mặc cẩm bào trêи bậc thang, đôi mắt đầy tức giận, Vân Yên buồn bực, bọn họ biết nhau sao? Đúng lúc đó, Vân Hoằng lên tiếng: "Bái kiến Lục vương gia."
Lục vương gia? Vân Yên đột nhiên nhìn về phía nam tử kia, hắn chính là Lục vương gia Mộ Cảnh Nam?
Nam tử kia lại làm như không nhìn thấy, tự nhiên nói chuyện với cô gái bên cạnh: "Ngươi nói xem lát nữa bổn vương dẫn ngươi đi đâu? Hay chúng ta đi chèo thuyền du ngoạn? Không phải lần trước ngươi nói thời tiết ngày càng nóng sao? Nói không chừng ban ngày còn có thể làm một đôi uyên ương hí thủy (nghịch nước),ha ha..."
Khóe miệng Vân Yên co giật nhìn cô gái kia, đều nói Lục vương gia lưu luyến bụi hoa, phong lưu phóng đãng, xem ra lời đồn cũng không bằng người thật.
"Vương gia, ở đây có người đấy." nàng ta nắm ống tay áo, nũng nịu đẩy Mộ Cảnh Nam một cái.
"Sợ cái gì? Bổn vương thân mật với ngươi còn sợ người khác nhìn hay sao?" Mộ Cảnh Nam cợt nhã nhìn mấy người trước mặt, sau đó ôm vai nàng kia lên lầu.
Thấy cảnh này, Vân Hoằng nắm chặt hai quả đấm, nếu không phải cố kị thân phận của hắn, hắn thật muốn đi lên tát cho hắn một bạt tai.
"Đại ca, đi lên đi, nếu không sẽ muộn." Vân Yên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/1172819/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.