Buổi sáng trong Bích Vân Các, Vân Nguyệt cùng Liễu Tịnh Lâm ngồi bên cạnh bàn, phía dưới có một nha hoàn đang quỳ.
"Thúy Nhi, ngươi nói thật sao?" Liễu Tịnh Lâm cau mày, đứng dậy hỏi.
Toàn thân Thúy Nhi run rẩy, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ vừa đi Biện Hiên Các nhìn rồi, trên mặt Tam tiểu thư nổi mụn sởi, vừa mới kêu đại phu tới." Nhớ tới mấy nốt mụn đỏ trên mặt Tam tiểu thư, trong lòng nàng vừa sợ vừa buồn nôn.
"Ha ha ha...!Mẹ, lần này để xem con tiện nhân Vân Yên kia quyến rũ Tứ vương gia thế nào." Vân Nguyệt bưng ly trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, cả khuôn mặt đều là ý cười vui sướиɠ.
Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm vung tay ý bảo Thúy Nhi lui ra, ánh mắt nàng ác độc, nhìn hướng ngoài cửa, nói: "Dám đối nghịch với mẹ con chúng ta thì nên biết rõ kết quả, thuốc này vốn muốn dùng cho mẹ nàng ta, đáng tiếc mẹ nàng ta mệnh khổ, chết rồi."
"Mẹ, mụn sởi trên mặt nàng ta có chữa hết không?" Vân Nguyệt nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi.
Liễu Tịnh Lâm vỗ vỗ vai Vân Nguyệt, cười lạnh nói: "Hết? Hừ, loại thuốc này lúc trước ta sai người mỗi ngày đều bỏ một ít vào thức ăn của nàng ta, độc tố đã sớm vào tim phổi rồi, hơn nữa, đại phu này đã sớm là người của chúng ta, căn bản không hỏi ra cái gì."
"Có thật không?" Vân Nguyệt mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, âm lãnh cười: "Vân Yên, để xem sau này ngươi lấy gì đấu với ta."
Liễu Tịnh Lâm âm hiểm gật đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/1172836/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.